T’ơi cón t’ơi ké, rườn tỉ mì lai lục, phua thai chạu, nhằng kỉ m’e lục táng ngòi căn.
(Ngày xửa ngày xưa, nhà nọ đông con, chồng chết sớm)Khỏ khát quả, m’e lục mí liệng đảy căn, m’e chắng tải xá lục khảu đông pây sle hẩư lục táng pây xa chin mác.(Khó khăn quá, mẹ con không nuôi được nhau, mẹ phải đưa các con và rừng để chúng khác đi tìm quả ăn)M’e oóc lao lục pây lạc chang đông, xa mí hăn, chắng chắp khẩu cổn bại tua lục mọi cần lằm phải bông sle lúc hâư chứ le pây roọng mà. (Mẹ sợ các con đi lạc trong rừng, tìm không thấy nên buộc vào sau mỗi đứa một dải vải bông để khi nào nhớ là đi gọi về)Xá lục khửn đông xa mác. Pây mại, lạc tàng, xá lục táng dú chang đông mại, piến pền lình. Lằm phải bông piến pền hang lình.(Lũ con vào rừng, đi mãi lạc đường, ở trong rừng mãi biến thành khỉ, dải vải bông biến thành đuôi khỉ)
(Ngày xửa ngày xưa, nhà nọ đông con, chồng chết sớm)Khỏ khát quả, m’e lục mí liệng đảy căn, m’e chắng tải xá lục khảu đông pây sle hẩư lục táng pây xa chin mác.(Khó khăn quá, mẹ con không nuôi được nhau, mẹ phải đưa các con và rừng để chúng khác đi tìm quả ăn)M’e oóc lao lục pây lạc chang đông, xa mí hăn, chắng chắp khẩu cổn bại tua lục mọi cần lằm phải bông sle lúc hâư chứ le pây roọng mà. (Mẹ sợ các con đi lạc trong rừng, tìm không thấy nên buộc vào sau mỗi đứa một dải vải bông để khi nào nhớ là đi gọi về)Xá lục khửn đông xa mác. Pây mại, lạc tàng, xá lục táng dú chang đông mại, piến pền lình. Lằm phải bông piến pền hang lình.(Lũ con vào rừng, đi mãi lạc đường, ở trong rừng mãi biến thành khỉ, dải vải bông biến thành đuôi khỉ)