(Triệu Lam Châu
1952-2018)
Tôi từng nghe
tiếng anh cũng đã khá lâu, rằng có anh Triệu Lam Châu là thầy giáo dậy ở trường
Cao đẳng Công nghiệp Tuy Hòa Phú Yên là một người tài hoa vừa dạy giỏi lại vừa
sáng tác hàng trăm bài thơ, bài hát. Độc đáo nhất là anh sáng tác và dịch
xuôi, dịch ngược một cách nhuần nhuyễn ba thứ tiếng là tiếng Việt, tiếng Nga và
tiếng Tày - Nùng. Theo như một bài báo (đã khá lâu rồi) viết rằng anh đã kéo
các nhà thơ nổi tiếng của Nga như Exenhin, Pushkin, Gamzatov...về với núi rừng
Việt Bắc. Nhưng tôi cũng chưa một lần được đọc thơ anh. Nhờ Facebook, gần hai
năm nay tôi may mắn kết bạn được với anh, và từ đó những bài thơ, bình thơ sâu
sắc của anh, những bài hát trữ tình về quê hương của anh như “Vầng trăng Nà
Pẳng”, “Gánh nước Ban Mai”, “Ánh sao chiều trên Khau Mjả”...thỉnh thoảng lại
vang lên trong trong căn phòng của tôi những khi vui cũng như những lúc buồn.
Và rồi sự hiện diện của anh như một phần không thể thiếu trong cuộc sống tinh
thần của tôi mỗi khi vào trang Facebook. Vậy mà tin đâu như sét đánh ngang tai,
chiều ngày 9-1-2018 trái tim đầy yêu thương của anh đã ngừng đập khi anh mới 66
tuổi. Thật xót xa cho gia đình và cộng đồng các dân tộc miền núi. Hình ảnh anh
một người đàn ông có đôi mắt sáng, tràn đầy nghị lực, lẫn sự nghiêm túc, chuyên
cần, chu đáo trong mọi công việc mãi in trong tâm trí tôi.
Tình cờ thế nào mà
trên thực tế tôi lại có rất nhiều mối tơ duyên với anh: Anh và tôi cùng học ở
trường Chuyên toán Cao Bằng, anh khóa 3 tôi khóa 6; Anh trai Triệu Tường Duy,
cũng là một người làm thơ nổi tiếng ở Cao Bằng từng công tác ở Sở Thủy Lợi Cao
Bằng với chị gái của tôi; Anh Triệu Văn Bỉnh đại tá quân đội là láng giềng thân
thiện nhiều năm khi tôi ở khu Nghĩa Tân, Hà Nội; Em trai Triệu Thế Mẫn của anh
học cùng trường, dưới tôi một khóa và đặc biệt hơn nữa chồng cháu gái con chị
tôi lại là anh trai con dâu của Anh. Hôm biết chuyện này Anh mừng lắm mời chị
gái, gia đình cháu gái tôi đến nhà mới của anh ở Cao Bằng chiêu đãi và hẹn sẽ
về Thạch An nhận họ hàng (cháu gái tôi cũng họ Triệu).
Tôi rất thích đọc
thơ, nhưng làm thơ thì rất hạn chế, chỉ thi thoảng cảm hứng lắm mới viết một
bài gọi là nghiệp dư, quê kệch. Tuy vậy cũng đôi lần được anh khen động viên,
góp ý cũng có. Kỷ niệm sâu săc nhất có lẽ là vào hồi tháng 9-2016, tình cờ nghe
được bài Dá Hai “Trăng Sáng Nhớ Bạn” phổ thơ của cụ Vương Hùng, do ca sỹ Thu Hà
trình bày, bài hát thật trữ tình, say đắm, man mác buồn... đã gieo vào trong
tôi bao cảm xúc dâng trào, và không hiểu sao tôi lại liên tưởng đến bài hát
quan họ Bắc Ninh “Vào Chùa” mà Thanh Hằng thể hiện.
Dá hai - Trắng sáng nhớ bạn
Rồi tôi đã quyết định phỏng
dịch sang tiếng Việt lời bài hát, và không gọt dũa gì đã vội post lên facebook,
với tâm niệm là để cho mọi người có thể hiểu được ý tứ bài hát. Ngay lập tức
nhiều người hưởng ứng và say sưa bình phẩm về bài hát, anh Châu phấn khởi ví đó
như một cuộc HỘI THẢO văn học rất bổ ích. Tôi cũng đề nghị nhà thơ Nang Nguyen
sắp xếp lại bản dịch của mình cho hay hơn. Hôm sau (13-9-2016) anh Triệu Lam
Châu vào cuộc và có một bản dịch tuyệt vời. Anh còn phân tích tỉ mỷ cặn kẽ mọi
ý tứ bài thơ.
Tôi xin lược post lại nội dung “HỘI
THẢO” đó dưới đây:
“Triệu Lam Chau 14 Tháng 9 2016
MỘT BÀI THƠ TÀY – NÙNG RẤT HAY!
Mấy hôm nay bạn bè
Tày – Nùng xôn xao bàn luận về một bài thơ Tày – Nùng hát theo điệu Dá hai rất
hay. Ca sĩ Thu Hà, giọng ca vàng của Cao Bằng hát bài này chinh phục mọi tấm
lòng yêu văn hoá Tày – Nùng. (Nhìn trăng nhớ bạn). Nguyên bản thơ tiếng Tày -
Nùng của Vương Hùng:
TRĂNG SÁNG NHỚ ANH (Dá hai)
Bjooc
phông...rủng...quang...
Slip
hả hai tốc,...
Slip
hốc...hai khoen...
Nin
hai nhằng hăn nả bươn pày, nin nỉ kha lỏ quây nàn phung!...
Dú
xẩư chăn hăn đây cả rại,
Dịt
pây quây dịt chứ.
Roong
rầu bặng tôi thu riếu kha, thu tốc nhằng đáy xa mà pô...
Quây
có cả rại, noọng mí lùm!
Rụ
có nhằng nin thâng noọng bấu nỏ!
Khuồng
rửa nhặp đây, mí đảy nủng!
Hai
slo nhằng rủng quá lặm khau.
Hai
khẳm ríp chết kin mẻ pết...
Thang
xàn quẹng xich, noọng vạ ngàu!...
Nhỉ
ết hai nhằng tẻo pây Chu ,
Gụt
gù noọng tặt thua nòn đắc.
Phăn
hăn có noọng chứ điếp lai, hai chỏi khảu pha rườn rủng xoác !...
Bjooc
phông...rủng...quang...
Bản dịch nghĩa của
DeGio QuyDon:
TRĂNG SÁNG NHỚ ANH
Hoa
nở…
Sáng
ngời…
Mười
rằm trăng náu
Mười
sáu trăng treo.
Nhớ
trăng còn thấy mặt đôi lần
Nhớ
anh – con đường xa khó gặp.
Ở
gần thấy tuyệt làm sao
Vừa
thoắt đi xa liền nhớ…
Hai
ta như đôi đũa thiếu mất một chiếc
Đũa
mất còn có thể tìm về bù vào…
Xa
anh thật rồi, em không quên!
Liệu
rằng anh có còn nhớ em không nhỉ?
Tấm
áo khâu xong, không được mặc!
Trăng
mồng còn chiếu sáng phía sau núi.
Trăng
đêm 17 ăn hết con vịt rồi…
Trên
sàn quạnh vắng,
Em
với bóng.
Hai
mốt trăng lại còn đi Chu
Mệt
mỏi, em đặt lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi.
Nằm
mơ thấy anh, em nhớ thương anh vô cùng
Ánh
trăng chiếu vào phên nhà vằng vặc.
Hoa
nở…
Sáng
ngời…
Bản dịch thơ của
Triệu Lam Châu:
TRĂNG SÁNG NHỚ ANH
Hoa
đơn nở sáng bên trời
Rằm
tròn, mười sáu lẻ ngời trăng treo…
Nhớ
trăng, gặp vẻ yêu kiều
Nhớ
anh, cách biệt phiêu diêu ngàn trùng.
Gần
nhau ấm nỗi tương phùng
Thoắt
xa… niềm nhớ cháy bùng núi non.
Đũa
đôi… thiếu một chiếc giòn
Tìm
ngay chiếc khác… nhưng còn đôi ta?
Nhớ
hoài anh ở nơi xa
Liệu
anh có nhớ nẻo nhà đây không?
Chưa
ai mặc, áo khâu xong
Phía
sau núi sáng trăng mồng chơi vơi.
Trăng
mười bảy, ăn vịt rồi… (1)
Mình
en sàn vắng, lẻ loi bóng mình.
Đi
Chu hai mốt trăng tìm…(2)
Mệt
nhoài, khẽ ngả lưng im giấc nàng.
Trong
mơ em đã thấy chàng
Vầng
trăng chiếu dọi sáng choang phên nhà.
Sáng
ngời… hoa nở… gần xa…
Tuy Hoà, lúc 10
giờ 17’ ngày 13/9/2016, Triệu Lam Châu – Dịch từ nguyên bản tiếng Tày (Có tham
khảo bản dịch nghĩa của DeGio QuyDon)
(1) Đêm 17 âm
lịch, trăng ăn hết một con vịt rồi mới lên, nên muộn…Một ý thơ độc đáo giàu
chất dân gian Tày – Nùng của tác giả.
(2) Chu là thành Phố Long Châu, nằm trên sông Bằng Giang,
ngày xưa được coi là một trong những thủ phủ của người Tày – Nùng. Ví dụ có
câu: Khẳm nòn chảng pay Chu , rủng mà bó ooc
tu. Tức là tối thì bàn nhau hăng lắm, mai đi Long Châu, mai đi Long Châu, nhưng
sáng ra còn không bước ra khỏi nhà (Theo Phùng Akio).
TÂM SỰ THÊM CỦA TRIỆU LAM CHÂU
Bản dịch thơ của
tôi như trên rồi. Song Triệu Lam Châu vẫn muốn tâm sự thêm để bạn bè Tày – Nùng
và đặc biệt những bạn nào chưa am hiểu lắm về phong tục tập quán và văn hoá Tày
– Nùng, có điều kiện hiểu thêm nét thần diệu của một bài thơ mang phong cách
dân gian vùng cao miền núi phía bắc của Tổ Quốc chúng ta.
Cái thần của bài
thơ Trăng sáng nhớ anh của nhà thơ Tày - Nùng Vương Hùng ở Cao Bằng, theo tôi
là: Tâm trạng lẻ loi, cô đơn của một cô gái Tày - Nùng ngồi trên sàn vào một
đêm trăng giữa mùa hoa nở, nhớ người yêu của mình đang ở phương xa…
Nguyên bản lời thơ
tiếng Tày - Nùng rất cô đọng. Bản dịch nghĩa của anh DeGio QuyDon đã lột tả
được cái thần của bài thơ và thể hiện được sự kiệm lời của nguyên bản thơ Tày.
Khi dịch bài thơ
này sang thể thơ lục bát tiếng Việt, sẽ gặp phải những khó khăn sau đây:
Một là: Bản
dịch không thể đảm bảo kiệm lời như trong nguyên bản thơ Tày. Nếu đảm bảo kiệm
lời như vậy, thì đành dịch theo thể thơ tự do.
Hai là: Nếu
dịch theo thể thơ tự do, theo tôi, thì cái thần thơ Việt giảm đi nhiều lắm. Bởi
vì thơ lục bát là tinh hoa của thơ tiếng Việt hàng ngàn năm nay rồi.
Ba là: Không
thể dịch kiểu Chữ Tày này ra chữ Kinh kia tương ứng. Mỗi ngôn ngữ có nét độc
đáo riêng, nếu dịch chữ của ngôn ngữ này ra chữ của ngôn ngữ kia – nhiều khi sẽ
trở thành ngô nghê. Chẳng thế mà người Pháp đã nói rằng Dịch là Diệt…Nói thế
cũng hơi cực đoan, nhưng không phải là không có lý!
Bốn là: Do
những lý do trên, nên trong trường hợp này: Ta phải dịch “cái thần bài thơ”
là chủ yếu.
Tuy Hoà, lúc 12
giờ 11’ chiều 13/9/2016, Triệu Lam Châu
Mời bạn bè đọc thêm hai bài THƠ PHỎNG DỊCH của Phùng Akio và Nguyễn Tuyết Mai:
Mời bạn bè đọc thêm hai bài THƠ PHỎNG DỊCH của Phùng Akio và Nguyễn Tuyết Mai:
NHÌN TRĂNG NHỚ BẠN
(Bản
dịch của Phùng Akio )
Mùa
xuân hoa nở khắp trời
Có
em gái bản nhớ người phương xa
Ngày
rằm trăng vội đi qua,
Trăng
treo mười sáu em càng nhớ anh.
Nhớ
trăng đến hẹn trăng lên,
Nhớ
anh thiên lý khó nối liền lắm thay,
Anh
đi có nhớ những ngày,
Yến
oanh bầu bạn vui vầy sớm hôm,
Nay
ta xa cách dặm trường,
Sầu
dâng khóe mắt, tình vương trong lòng.
Sớm
chiều mỏi mắt chờ mong,
Liệu
nơi xa ấy anh còn nhớ em?
Hai
ta như đôi đũa liền,
Thiếu
đi một chiếc liệu còn gì không?
Đũa
thiếu thì còn mong kiếm được
Người
thiếu người thì biết làm sao?
Áo
em khâu đẹp biết bao,
Chỉ
tiếc không có người nào mặc cho.
Trăng
non đầu núi lại về,
Mười
bảy mải rượu trăng lên muộn rồi,
Ánh
trăng vằng vặc in soi,
Mình
em côi cút lệ rơi nhớ chàng.
Đêm
hai mốt trăng càng về muộn,
Vì
xót em mải miết đi Chu ,
Tìm
người quân tử nơi xa,
Bỏ
em lẻ bóng la đà dá hai.
Trong
mơ em gặp anh rồi,
Anh
ơi em nhớ em thương anh nhiều,
Lửa
tình có được bấy nhiêu,
Tỉnh
ra chỉ thấy bốn bề ánh trăng.
Ngày
xuân hoa nở trắng rừng...
Bản dịch của nhà
thơ Nang Nguyen (dựa theo Phùng Akio):
Muà xuân hoa nở khắp trời
Biết chăng ở bản mình tôi nhớ chàng
Ngày rằm sao lặn hỡi trăng
Ngắm trăng mười sáu lại càng nhớ anh.
Nhớ trăng đến hẹn treo mành
Nhớ anh, thiên lý nối nhành khó thay
Nhớ bao những tháng những ngày
Chúng mình kề cận, đắng cay vui buồn.
Mà nay xa cách dặm trường,
Sầu dâng khóe mắt, tình thương ngập lòng.
Xa anh em vẫn hằng mong,
Liệu nơi xa ấy có trông em cùng?
Đôi ta như đũa so chung
Thiếu đi một chiếc bít bưng mọi điều
Nhưng lo chi đũa có nhiều
Đôi ta thiếu một người yêu khó tìm.
Áo em khâu đẹp đường kim
Ô kìa đầu núi trăng non
Hôm nay mười bảy trăng tròn muộn soi.
Mình em một bóng im lời
Trăng hai mốt mải về nơi Chu
kìa
Giấc say cùng gối đầm đìa
Trong mơ thấy rõ anh vừa về đây.
Giật mình tỉnh dậy sân đầy
Vườn nhà lấp lánh trăng say ánh chàng…”
Một
bài viết từ: Phùng Akio.
